Chào mừng các bạn đã quay trở lại với hành trình 21 Ngày Thay Đổi cùng Mai – nhân viên văn phòng kiêm yogi bất đắc dĩ! Các bạn còn nhớ những ngày đầu vật lộn trên thảm tập của tôi chứ? Nào là những cơn đau cơ bắp thấu trời xanh, nào là những pha vồ ếch hụt muối mặt, và cả những lần suýt úp mặt xuống thảm khi cố gắng vật lộn với cái tư thế Chó Úp Mặt (Adho Mukha Svanasana) khó nhằn kia…
Vâng, chính là cái tư thế kinh điển mà bất cứ ai tập yoga cũng phải trải qua ít nhất một lần trong đời ấy! Cái tư thế mà nhìn trên ảnh thì có vẻ dễ ợt, nhưng khi thực hành thì mới biết là khoai đến mức nào. Tôi đã từng thề non hẹn biển với lòng mình rằng, chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ chinh phục được cái tư thế quái ác này. Rằng là, cơ thể cứng đơ của tôi sinh ra là để chống lại Chó Úp Mặt!
Nhưng, các bạn biết đấy, đời không ai biết được chữ ngờ! Và hôm nay, ngày thứ 11 của hành trình 21 Ngày Thay Đổi – một ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên – tôi đã có một bước đột phá nho nhỏ, một chiến thắng tuy khiêm tốn nhưng lại vô cùng ý nghĩa. Sau bao nhiêu lần lên bờ xuống ruộng, cuối cùng thì tôi cũng đã chinh phục được Chó Úp Mặt! (Dù chỉ là phiên bản cây non thôi, nhưng mà kệ, có còn hơn không, phải không nào?). Hôm nay, cho phép tôi được tự hào một chút nhé, vì đây thực sự là một kỳ tích đối với một đứa cứng đơ như tôi!
Sáng nay, tôi thức dậy với một cảm giác… lạ lắm. Không phải là cái sự uể oải thường thấy của một con sâu ngủ chính hiệu, cũng không phải là cái sự đau nhức quen thuộc của một tân binh yoga. Mà là một sự quyết tâm đến kỳ lạ. Có lẽ, bài học về Santosha – về sự biết đủ và trân trọng những gì mình đang có – mà tôi đã thấm nhuần ngày hôm qua, đã thổi vào tôi một luồng sinh khí mới, một niềm tin mới vào bản thân mình.
Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười với chính mình trong gương, và tự nhủ: Hôm nay, mày sẽ chinh phục được Chó Úp Mặt, Mai ạ! Không úp mặt xuống thảm nữa đâu!.
Với tinh thần phơi phới đó, tôi bắt đầu khởi động. Mọi ngày, tôi chỉ khởi động qua loa cho có lệ, nhưng hôm nay, tôi quyết định sẽ đầu tư thời gian và công sức hơn cho việc này. Tôi xoay cổ tay, xoay vai, xoay hông, xoay đầu gối… một cách cẩn thận và kỹ lưỡng. Tôi muốn cơ thể mình được làm nóng một cách hoàn hảo, để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
Trong lúc khởi động, tôi không quên ôn lại những kiến thức về tư thế Chó Úp Mặt mà tôi đã thu thập được trong suốt những ngày qua. Nào là:
- Lợi ích: Chó Úp Mặt là một thần dược cho sức khỏe. Nó giúp kéo giãn toàn bộ cơ thể, từ gót chân cho đến đỉnh đầu, giúp tăng cường sức mạnh cho cánh tay, vai, và chân, giúp cải thiện lưu thông máu, giảm căng thẳng, mệt mỏi, và thậm chí còn giúp… trẻ hóa nữa chứ! (Nghe đến đây là tôi đã thấy phấn khích rồi!)
- Kỹ thuật: Nghe thì có vẻ đơn giản, chỉ cần tạo thành hình chữ V ngược với cơ thể, nhưng để thực hiện đúng tư thế này thì không hề dễ xơi chút nào. Tay và chân phải đặt rộng bằng vai, các ngón tay xòe rộng, lòng bàn tay úp xuống thảm. Lưng phải thẳng, đầu thả lỏng giữa hai tay, mắt nhìn về phía rốn hoặc đùi. Hông đẩy lên cao, gót chân hướng xuống sàn (nhưng không nhất thiết phải chạm đất). Và quan trọng nhất là phải hít thở đều đặn.
- Lưu ý: Để tránh chấn thương, cần phải chú ý không dồn quá nhiều trọng lượng vào cổ tay, mà phải phân bổ đều cho cả bàn tay và cánh tay. Cột sống phải giữ thẳng, không được cong vẹo. Và nếu cảm thấy quá căng ở gân kheo (mặt sau của đùi), thì có thể hơi chùng đầu gối xuống một chút.
Lý thuyết thì đã nằm lòng rồi, bây giờ chỉ còn chờ thực hành nữa thôi!
Tôi hít một hơi thật sâu, bước lên thảm tập, và bắt đầu thử thách bản thân.
- Lần 1: Tôi đặt hai tay và hai chân xuống thảm, từ từ nâng hông lên cao, cố gắng tạo thành hình chữ V ngược. Nhưng ôi thôi, cơ thể tôi như đang chống đối lại tôi vậy. Tay tôi run run như cầy sấy, vai tôi căng cứng như đá, lưng tôi thì cong vòng như con tôm, còn gót chân thì… vẫn lơ lửng trên không trung, cách mặt thảm cả một khoảng trời mênh mông. Thôi xong, lại chuẩn bị úp mặt nữa rồi! – Tôi thầm nghĩ, trong lòng bắt đầu thấy nản.
- Lần 2: Không cam chịu, tôi quyết định phục thù. Lần này, tôi hít thở sâu hơn, cố gắng điều chỉnh lại tư thế. Tay tôi vẫn còn run, nhưng lưng đã có vẻ thẳng hơn một chút. Gót chân thì… vẫn bất di bất dịch, kiên quyết không chịu hạ cánh xuống thảm. Cố lên nào Mai ơi, sắp được rồi! – Tôi tự động viên mình.
- Lần 3: Không được bỏ cuộc! Phải chiến đấu đến cùng! – Tôi tự nhủ, trong lòng sục sôi ý chí quyết tâm. Lần này, tôi nhớ đến lời khuyên của chị Lan – đồng minh thân thiết của tôi trên mặt trận yoga: Khi tập Chó Úp Mặt, em hãy tưởng tượng như có một sợi dây vô hình đang kéo hông của em lên cao, về phía trần nhà ấy. Như thế sẽ giúp em kéo giãn cột sống và dễ vào thế hơn.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu tưởng tượng. Tôi hình dung ra một sợi dây vô hình đang nâng hông tôi lên, kéo giãn toàn bộ cơ thể tôi ra. Và rồi, điều kỳ diệu đã xảy ra! Tôi cảm thấy cơ thể mình như được mở khóa, như được giải phóng khỏi những ràng buộc vô hình. Lưng tôi thẳng ra một cách tự nhiên, vai tôi mở rộng, gót chân tôi… từ từ hạ xuống, và… chạm đất (dù chỉ là một chút xíu thôi, nhưng cũng đủ để khiến tôi mừng rơi nước mắt).
Và… tôi giữ được tư thế! Dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng đối với tôi, đó là một khoảnh khắc vô cùng đáng nhớ, một chiến thắng vô cùng ngọt ngào. Một cảm giác sung sướng, tự hào, và hạnh phúc trào dâng trong lòng tôi. Tôi đã làm được! Tôi đã chinh phục được Chó Úp Mặt – cái tư thế mà tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ làm được!
Ngay lập tức, tôi chộp lấy điện thoại, selfie một tấm hình khoe ngay với chị Lan. Chị ấy thả tim lia lịa, và còn comment chúc mừng tôi nữa chứ. Em giỏi quá, Mai ơi! Chị biết là em sẽ làm được mà! Hôm nào show cho chị xem trực tiếp nha!
Không chỉ dừng lại ở đó, tôi còn hí hửng khoe với cô giáo yoga vào cuối buổi tập. Cô ấy mỉm cười thật tươi, và nói: Chúc mừng em, Mai! Cô thấy em đã tiến bộ rất nhiều trong những ngày qua. Tư thế Chó Úp Mặt của em hôm nay đã chuẩn hơn rất nhiều rồi đấy. Cứ tiếp tục cố gắng nhé!.
Những lời khen ngợi của chị Lan và cô giáo như tiếp thêm cho tôi đôi cánh. Tôi cảm thấy tự tin hơn, yêu đời hơn, và có thêm động lực để tiếp tục chinh chiến với yoga.
Nhưng, thành công không làm tôi ngủ quên. Tôi biết rằng, đây mới chỉ là bước khởi đầu, và tôi còn phải cố gắng nhiều hơn nữa để hoàn thiện tư thế của mình.
Và để ăn mừng chiến thắng, tôi quyết định sẽ thử sức với một vài biến thể của Chó Úp Mặt.
- Chó Úp Mặt 3 Chân (Three-Legged Dog Pose): Từ tư thế Chó Úp Mặt, tôi hít vào, từ từ nhấc một chân lên cao, duỗi thẳng chân, và giữ cho hông cân bằng. Tư thế này giúp tăng cường sức mạnh cho chân trụ, và kéo giãn cơ đùi sau của chân nâng lên.
- Chó Úp Mặt Xoay Người (Revolved Downward-Facing Dog Pose): Từ tư thế Chó Úp Mặt, tôi hít vào, đặt tay phải sang bên trái, gần chân trái. Thở ra, tôi xoay người sang trái, đưa tay trái lên cao, mắt nhìn theo tay trái. Tư thế này giúp tăng cường sự linh hoạt cho cột sống, và cải thiện tiêu hóa. Và một vài biến thể khác.
Dù vẫn còn lóng ngóng và chưa hoàn hảo, nhưng tôi cảm thấy rất vui vì mình đã dám thử những điều mới mẻ. Và tôi tin rằng, với sự kiên trì và nỗ lực, tôi sẽ còn tiến xa hơn nữa trên hành trình yoga của mình.
Vậy là ngày thứ mười một của hành trình 21 Ngày Thay Đổi đã trôi qua, và tôi có thể tự tin nói rằng, hôm nay là một ngày đáng nhớ, một ngày mà tôi sẽ ghi dấu trong sự nghiệp yoga non trẻ của mình. Chinh phục được tư thế Chó Úp Mặt – cái tư thế mà tôi đã từng ghét cay ghét đắng, từng thề non hẹn biển là sẽ không bao giờ làm được – không chỉ là một thành công về mặt thể chất (dù chỉ là một thành công bé xíu thôi), mà nó còn là một chiến thắng về mặt tinh thần, một bước ngoặt quan trọng trong hành trình lột xác của tôi.
Hôm nay, tôi đã học được một bài học vô cùng quý giá: Không có gì là không thể, nếu chúng ta có đủ kiên trì, đủ quyết tâm, và đủ… lì lợm. Đừng bao giờ đầu hàng trước khó khăn, đừng bao giờ từ bỏ ước mơ, và đừng bao giờ ngừng tin vào bản thân mình. Hãy cứ thử thách mình, hãy cứ vượt qua những giới hạn, và rồi bạn sẽ ngỡ ngàng trước những gì mình có thể làm được.
Và quan trọng hơn cả, hãy biết trân trọng từng thành công nhỏ bé trên hành trình của mình. Đừng chờ đợi đến khi đạt được một kỳ tích vĩ đại nào đó mới ăn mừng. Hãy tự thưởng cho mình sau mỗi lần vượt ải, sau mỗi lần chinh phục được một thử thách, dù là nhỏ nhất. Bởi vì, chính những thành công nhỏ bé đó sẽ là động lực để bạn tiếp tục tiến bước, và chinh phục những mục tiêu lớn lao hơn.
Bài học về sự kiên trì, về niềm tin vào bản thân, và về việc trân trọng những thành công nhỏ, không chỉ đúng với yoga, mà còn đúng với mọi khía cạnh của cuộc sống. Trong công việc, trong học tập, trong các mối quan hệ, hay bất cứ lĩnh vực nào, sẽ có những lúc chúng ta phải đối mặt với những tư thế khó, những thử thách tưởng chừng như không thể vượt qua. Nhưng, nếu chúng ta không bỏ cuộc, nếu chúng ta giữ vững tinh thần thép, và nếu chúng ta biết học hỏi từ những thất bại, thì rồi sẽ có ngày, chúng ta sẽ chạm tay đến thành công.
Ngày mai, hành trình 21 Ngày Thay Đổi của tôi sẽ lại tiếp tục, và tôi biết rằng, sẽ còn rất nhiều thử thách đang chờ đợi tôi phía trước. Nhưng, với những gì đã học được trong ngày hôm nay, tôi cảm thấy tự tin và hào hứng hơn bao giờ hết. Tôi sẽ tiếp tục chinh chiến với những tư thế yoga khác, sẽ tiếp tục khám phá những giới hạn của bản thân, và sẽ tiếp tục chia sẻ với các bạn những câu chuyện dở khóc dở cười trên hành trình lột xác này.
Còn bạn thì sao? Bạn có tư thế yoga nào mà bạn đã từng rất sợ, rất ghét, nhưng cuối cùng lại chinh phục được không? Hay bạn có kỷ niệm đáng nhớ nào, một bài học ý nghĩa nào mà bạn đã thu hoạch được từ yoga (hoặc bất cứ bộ môn nào khác) không? Hãy chia sẻ với tôi và những độc giả khác bằng cách comment bên dưới nhé! Biết đâu, câu chuyện của bạn sẽ trở thành nguồn cảm hứng, nguồn động lực cho một ai đó thì sao?
Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai, với những thử thách mới, những niềm vui mới, và những bài học mới!
ĐỌC TIẾP: 21 NGÀY THAY ĐỔI: [NGÀY 12]: KHÔNG CHỈ DÀNH CHO CƠ BẮP, MÀ CÒN CHO CẢ… SẾP KHÓ TÍNH!
