![21 ngày thay đổi: [Ngày 5]: Suýt ‘Vồ Ếch’ nhưng vẫn quyết tâm!](https://yogaismylife.vn/wp-content/uploads/2025/03/vuot-qua-thu-thach.webp)
21 ngày thay đổi: [Ngày 5]: Suýt ‘Vồ Ếch’ nhưng vẫn quyết tâm!
Xin chào, xin chào! Lại là Mai đây, chiến binh yoga đang trên hành trình 21 Ngày Thay Đổi đầy gian nan nhưng cũng không kém phần thú vị đây! Ngày thứ tư êm đềm trôi qua với việc tìm được đồng minh trên thảm tập, tôi đã tự tin hơn hẳn (mặc dù, thú thật, cơ bắp vẫn còn kêu gào đòi biểu tình sau mấy ngày chào hỏi yoga nhiệt tình).
Mục lục bài viết
Hôm nay, với tinh thần thừa thắng xông lên, tôi quyết định sẽ nâng cấp độ khó của các bài tập. Nói cách khác, tôi sẽ thử thách bản thân với một vài tư thế yoga nâng cao mà trước đây, tôi chỉ dám… lén nhìn các cao thủ khác thực hiện, chứ không bao giờ dám bén mảng tới. Trong đầu tôi lúc đó chỉ toàn là những suy nghĩ kiểu như: Ôi, dẻo thế!, Eo ôi, làm sao mà họ làm được hay vậy?, Mình mà tập chắc gãy lưng mất!…
Và bạn biết gì không? Đời không như là mơ, và yoga thì lại càng không như là mơ hơn nữa. Suýt chút nữa thì tôi đã có một màn vồ ếch kinh điển, để đời ngay trên thảm tập, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Nhưng mà, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có công mài sắt, có ngày nên kim, và quan trọng hơn cả là có chí thì nên, phải không nào? Dù suýt ngã thì tôi vẫn quyết tâm chinh phục những thử thách mới!
Hôm nay, tôi đến lớp yoga sớm hơn mọi ngày. Có lẽ, dư âm của sự thành công khi chinh phục được tư thế Chó Úp Mặt vẫn còn vang vọng trong tâm trí, khiến tôi cảm thấy hừng hực khí thế hơn bao giờ hết. Tôi chọn cho mình một vị trí đắc địa gần cửa sổ, vừa có thể hít thở không khí trong lành (dù không chắc là có trong lành thật không, giữa cái thành phố ô nhiễm này), vừa có thể tranh thủ ngắm cảnh (thực ra là ngắm người qua lại) để giết thời gian trong lúc chờ lớp học bắt đầu.
Vừa trải thảm xong, tôi đã thấy chị Lan – đồng minh thân thiết của tôi trên mặt trận yoga – xuất hiện ở cửa lớp. Chị ấy vẫy tay chào tôi, rồi nhanh chóng tiến về phía tôi với một nụ cười rạng rỡ.
Hôm nay trông Mai tươi thế nhỉ? Chắc là lại có chiến tích gì mới rồi phải không? – Chị Lan vừa nói vừa trải thảm bên cạnh tôi.
Hì hì, cũng không có gì to tát đâu chị ạ. Chỉ là hôm qua em trộm vía làm được tư thế Chó Úp Mặt thôi. – Tôi đáp lại, cố gắng giấu đi vẻ tự hào (nhưng không giấu được).
Ôi, giỏi thế! Chị tập mãi mà vẫn chưa chuẩn được tư thế đó đây này. Chắc là phải thỉnh giáo em vài chiêu mới được. – Chị Lan trêu.
Thôi, chị đừng trêu em. Em còn phải học hỏi chị nhiều mà. – Tôi cười trừ.
Chúng tôi tiếp tục tám chuyện trên trời dưới biển, từ chuyện công việc, chuyện gia đình, cho đến chuyện… con mèo nhà chị Lan mới đẻ. Nhờ có chị Lan, tôi cảm thấy mình không còn là một kẻ ngoại đạo trong lớp học này nữa. Tôi đã có một người bạn, một người đồng hành, và điều đó khiến tôi cảm thấy tự tin và hào hứng hơn rất nhiều.
Rồi, buổi tập cũng bắt đầu. Cô giáo – vẫn là cô gái trẻ với giọng nói truyền cảm và nụ cười tỏa nắng – bước vào lớp, mang theo một nguồn năng lượng tích cực khiến ai nấy đều cảm thấy phấn chấn.
Chào buổi sáng, các yogi của tôi! Hôm nay, chúng ta sẽ nâng cấp độ khó một chút nhé. Chúng ta sẽ thử sức với một vài tư thế yoga nâng cao, đòi hỏi sự kết hợp giữa sức mạnh, sự dẻo dai, và sự cân bằng. – Cô giáo nói, rồi bắt đầu liệt kê tên của các tư thế: Tư thế Con Quạ (Bakasana), tư thế Chó Ba Chân (Tri Pada Adho Mukha Svanasana), và tư thế Chim Bồ Câu (Kapotasana).
Nghe đến đây, tôi không khỏi rùng mình. Toàn những cái tên khó nhằn mà trước đây tôi chỉ dám ngưỡng mộ từ xa, chứ không bao giờ dám nghĩ đến việc mình sẽ thực hiện được. Ôi thôi, toang rồi! – Tôi thầm nghĩ, trong lòng bắt đầu dâng lên một nỗi lo lắng.
Cô giáo, dường như đọc được suy nghĩ của tôi, liền mỉm cười và nói: Đừng lo lắng quá nhé các bạn. Quan trọng là chúng ta thử thách bản thân, chứ không phải là hành xác. Nếu cảm thấy quá khó, các bạn có thể dừng lại, hoặc thực hiện các biến thể đơn giản hơn. Và nhớ, luôn luôn lắng nghe cơ thể mình.
Những lời nói của cô giáo đã giúp tôi bình tĩnh hơn một chút. Tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ, Cứ thử xem sao, biết đâu mình lại làm được thì sao?.
Trước khi bắt đầu với các tư thế khó nhằn, cô giáo hướng dẫn chúng tôi thực hiện một vài động tác khởi động, để làm nóng cơ thể và chuẩn bị cho những thử thách sắp tới.
Và rồi, cuộc chiến thực sự bắt đầu.
Tư thế Con Quạ (Bakasana)
- Giới thiệu: Con Quạ, hay Bakasana trong tiếng Phạn, là một tư thế thăng bằng trên tay, đòi hỏi sự kết hợp giữa sức mạnh của cánh tay, cơ bụng, và khả năng tập trung cao độ. Nó không chỉ giúp tăng cường sức mạnh cốt lõi, mà còn cải thiện sự cân bằng, tăng cường sự tự tin, và giúp chúng ta vượt qua nỗi sợ hãi.
- Thử thách: Theo hướng dẫn của cô giáo, tôi bắt đầu hạ thấp người xuống, đặt hai tay xuống thảm, rộng bằng vai. Sau đó, tôi nhón gót chân lên, từ từ đưa đầu gối lên gần nách, và… cố gắng nhấc chân lên khỏi mặt đất. Nhưng ôi thôi, chỉ vừa mới nhấc được một chân lên, thì tôi đã loạng choạng, mất thăng bằng, và suýt nữa thì úp mặt xuống thảm. May mà có chị Lan đứng bên cạnh, kịp thời đỡ lấy tôi, không thì đã có một màn vồ ếch kinh điển để đời rồi.
- Cảm xúc: Thú thật, lúc đó tôi hơi xấu hổ. Bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về phía mình, tôi chỉ muốn độn thổ cho xong. Nhưng rồi, nhìn thấy nụ cười động viên của chị Lan, và nghe thấy giọng nói ấm áp của cô giáo (Không sao đâu em, cứ từ từ thôi), tôi lại lấy lại được bình tĩnh.
Tư thế Chó Ba Chân (Tri Pada Adho Mukha Svanasana)
- Giới thiệu: Chó Ba Chân là một biến thể của tư thế Chó Úp Mặt (Adho Mukha Svanasana), một trong những tư thế yoga cơ bản nhất. Thay vì giữ cả hai chân trên mặt đất, chúng ta sẽ nhấc một chân lên cao, tạo thành một đường thẳng với lưng và tay. Tư thế này giúp kéo giãn toàn bộ cơ thể, đặc biệt là hông, đùi sau, và bắp chân. Nó cũng giúp tăng cường sức mạnh cho cánh tay, vai, và chân trụ.
- Thử thách: Từ tư thế Chó Úp Mặt, tôi hít vào, từ từ nhấc chân phải lên cao. Nhưng ôi thôi, chân tôi cứ run bần bật, không tài nào duỗi thẳng ra được. Người tôi thì cứ lắc lư, chực đổ về phía trước. Cảm giác như mình đang biểu diễn xiếc trên thảm tập vậy.
- Hỗ trợ: Chị Lan, một lần nữa, lại ra tay cứu giúp. Chị ấy chỉ cho tôi cách siết chặt cơ bụng, giữ cho hông cân bằng, và tập trung vào một điểm cố định để giữ thăng bằng. Nhờ có sự hướng dẫn của chị ấy, tôi đã có thể nhấc chân lên cao hơn một chút, và giữ được tư thế trong vài giây.
- Cảm xúc: Dù vẫn còn rất vất vả, nhưng tôi cảm thấy biết ơn chị Lan vô cùng. Nếu không có chị ấy, chắc tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Tư thế Chim Bồ Câu (Kapotasana)
- Giới thiệu: Tư thế Bồ Câu là một tư thế yoga nâng cao, đòi hỏi sự dẻo dai của hông, lưng, và vai. Nó giúp mở rộng lồng ngực, kéo giãn cơ hông, và cải thiện tư thế. Tuy nhiên, đây là một tư thế khá thách thức, và cần phải thực hiện một cách cẩn thận để tránh chấn thương.
- Thử thách: Khi nghe cô giáo hướng dẫn về tư thế Chim Bồ Câu, tôi đã thấy toát mồ hôi hột. Nhìn những người xung quanh thực hiện tư thế này một cách dễ dàng, tôi không khỏi ghen tị. Còn tôi, khi cố gắng gập người về phía trước, thì… ôi thôi, hông tôi cứng đơ như khúc gỗ, không tài nào nhúc nhích được. Cảm giác như có một bức tường vô hình đang chặn ngang hông tôi vậy.
- Cảm xúc: Lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy hơi nản. Tôi tự hỏi, liệu có phải mình quá cứng để tập yoga không? Liệu có phải mình sẽ không bao giờ thực hiện được những tư thế đẹp mắt như những người khác không?
- Biến thể: Thay vì cố gắng thực hiện, tôi đã tập trung vào biến thể của nó.
Không bỏ cuộc
- Quan trọng là tinh thần: Nhưng rồi, tôi nhớ lại những gì mình đã học được trong những ngày qua. Yoga không phải là một cuộc thi, mà là một hành trình. Quan trọng không phải là bạn có thực hiện được những tư thế khó hay không, mà là bạn đã cố gắng hết mình hay chưa.
- Tự động viên: Tôi tự nhủ, Thôi nào Mai, đừng so bì với người khác. Mỗi người có một cơ địa khác nhau, một xuất phát điểm khác nhau. Cứ tập trung vào bản thân mình, mỗi ngày tiến bộ một chút, rồi sẽ có ngày mình làm được thôi.
Tôi không còn cảm thấy xấu hổ hay tự ti nữa. Thay vào đó, tôi quan sát những người xung quanh, học hỏi từ cách họ vào thế, cách họ giữ thăng bằng, cách họ hít thở. Tôi nhận ra rằng, mỗi người đều có một cách tập yoga riêng, và không có ai là hoàn hảo cả. Và tôi tự nhủ Không chỉ tập trung vào kết quả, mà trân trọng quá trình.
Vậy là ngày thứ năm của hành trình 21 Ngày Thay Đổi đã kết thúc, không phải bằng một tư thế yoga hoàn hảo, mà bằng một bài học xương máu (theo đúng nghĩa đen) về sự kiên trì, tinh thần không bỏ cuộc, và cả… giá trị của những pha vồ ếch hụt.
Hôm nay, tôi đã vật lộn với những tư thế khó nhằn, đã suýt (và có lẽ là đã) úp mặt xuống thảm không biết bao nhiêu lần, đã có những lúc cảm thấy xấu hổ, nản lòng, và thậm chí là ghen tị với những người bạn tập dẻo dai xung quanh. Nhưng sau tất cả, tôi nhận ra rằng, yoga không phải là một cuộc thi hoa hậu thân thiện, nơi mà ai dẻo hơn, ai chuẩn hơn sẽ là người chiến thắng. Yoga, trước hết và trên hết, là một hành trình khám phá bản thân, một cuộc đối thoại không ngừng nghỉ giữa cơ thể và tâm trí.
Và trên hành trình đó, không có chỗ cho sự so sánh, cho sự tự ti, hay cho sự sợ hãi thất bại. Điều quan trọng không phải là bạn có thể chạm tay xuống đất hay trồng chuối ngay lập tức hay không, mà là bạn đã dám thử thách bản thân, đã dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình, và đã cố gắng hết sức hay chưa.
Và tất nhiên, sẽ thật thiếu sót nếu không nhắc đến công lao của những đồng minh trên thảm tập. Có chị Lan bên cạnh, tôi không chỉ có thêm động lực để chiến đấu, mà còn có thêm niềm vui, thêm sự tự tin, và thêm cả… một bờ vai để dựa dẫm mỗi khi suýt vồ ếch.
Bài học về sự kiên trì, về tinh thần không bỏ cuộc, và về giá trị của tình bạn, không chỉ đúng với yoga, mà còn đúng với mọi khía cạnh của cuộc sống. Sẽ có những lúc chúng ta vấp ngã, sẽ có những lúc chúng ta thất bại, sẽ có những lúc chúng ta muốn bỏ cuộc. Nhưng, chỉ cần chúng ta nhớ đến những bài học xương máu trên thảm tập, nhớ đến những đồng minh luôn bên cạnh, và nhớ đến con quạ mà chúng ta đã từng suýt chinh phục được, thì chúng ta sẽ có đủ sức mạnh để đứng dậy và bước tiếp.
ĐỌC THÊM: ĐỪNG BAO GIỜ TỪ BỎ, ĐIỀU KỲ DIỆU SẼ ĐẾN VỚI NHỮNG AI KIÊN TRÌ
Ngày mai, tôi sẽ quay trở lại lớp yoga, nhưng không phải với những tư thế hùng hổ như hôm nay. Tôi sẽ chiều chuộng cơ thể mình một chút, bằng những bài tập quen thuộc hơn, nhẹ nhàng hơn, và tập trung vào việc mài giũa kỹ năng của mình, thay vì chạy đua với người khác.
Còn bạn, bạn có kỷ niệm đáng nhớ nào, dù là thành công hay thất bại, trong quá trình tập yoga (hoặc bất cứ bộ môn nào khác) không? Hãy chia sẻ với tôi nhé, để chúng ta cùng nhau học hỏi, cùng nhau trưởng thành, và cùng nhau lan tỏa tinh thần không bỏ cuộc này! Hẹn gặp lại các bạn vào ngày thứ sáu, với những câu chuyện thú vị khác!
ĐỌC TIẾP: 21 NGÀY THAY ĐỔI: [NGÀY 6]: GIẤC NGỦ NGON BẤT NGỜ – TÁC DỤNG PHỤ CỦA YOGA?